XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Hẹn Ước


Phan_27

Trần Minh Sinh dừng lại, thấp giọng nói: “Vậy liên hệ với ai?”

Chú Từ hít một hơi: “Sau khi xuống máy bay, cháu liên hệ với Ngô Kiến Sơn.”

Trần Minh Sinh: “Vâng.”

Chú Từ nói tiếp: “Cũng không cần phải dặn do gì, nói như thế nào cháu đều biết rồi chứ.”

Trần Minh Sinh: “Dạ biết.”

Chú Từ dặn dò tiếp: “Vẫn là luật cũ, đừng cắt đứt liên hệ.”

Trần Minh Sinh hỏi: “Nghiêm đội trưởng đi rồi, ai làm thay vị trí của anh ấy?”

Chú Từ thản nhiên: “Lưu Lợi Vĩ.”

Trần Minh Sinh gật đầu.

Chú Từ hơi nghiêng đầu, vỗ ngực quay sang nhìn Trần Minh Sinh: “Sau này tôi là cấp trên của cậu, người liên hệ trực tiếp của cậu, có vấn đề và yêu cầu gì đều có thể đề cập với tôi.”

Trần Minh Sinh gặng lại: “Tất cả?”

Chú Từ trịnh trọng gật đầu.

Trần Minh Sinh phủi quần áo của mình, sau đó quay đầu, nói: “Vậy lần sau gặp mặt chú có thể tắm rửa trước được không?”

Chú Từ đánh qua một cái, gần như gầm lên: “Mẹ nó, trước đây không thấy tiểu tử cậu nhiều chuyện như thế.”

Trần Minh Sinh cười, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

“Lần này tôi sẽ viết một báo cáo, giúp cậu có nhiều tiền lương hơn.” Chú Từ nói.

Trần Minh Sinh: “Vâng.”

Mặt trời xuống núi, ngoài cửa sổ là một màu tối đen, chỉ có thể nhìn thấy đèn chỉ thị ở cánh máy bay, chợt lóe chợt tắt.

Lúc máy bay dừng ở Trùng Khánh, chú Từ xuống máy bay.

“Chú đợi tàu hỏa, ngày mai sẽ đến Côn Minh.”

Trần Minh Sinh nói: “Vậy gặp lại chú sau.”

Chú Từ dùng sức ấn vai Trần Minh Sinh, “Gặp lại cháu sau.”

Mười một giờ bốn mươi, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Trường Thủy Côn Minh.

Lúc Trần Minh Sinh xuống máy bay, ngửi thấy một loại mùi vị quen thuộc, đó là mùi vị ấm áp ẩm ướt, khác hẳn sự lạnh giá thấu xương của thành thị phương Bắc.

Trần Minh Sinh mang theo túi du lịch, đi từ trong sân bay ra. Đã là chuyến bay cuối cùng, người trong sân bay cũng không nhiều, mọi người đều vội vàng tìm xe. Trần Minh Sinh chống nạng, đứng ở ven đường rút một điếu thuốc.

Lúc hút được hơn nửa điếu, anh lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi xách ra. Anh mở điện thoại, suy nghĩ một lúc, cuối cùng buông xuống.

Anh lại đưa điện thoại lên, mở nắp, rút thẻ sim ra.

Sim điện thoại mỏng manh trong tay anh, dường như hai ngón tay chỉ cần tùy tiện dùng một chút lực là có thể khiến nó nát bấy. Trần Minh Sinh kẹp chặt thuốc, nhìn chiếc sim đã hơi mòn.

Điếu thuốc đã hết, cuối cùng anh phả một ngụm khói, nhìn khói thuốc tiêu tan giữa không trung, trong tay tạch một tiếng, bẻ gãy sim, ném vào thùng rác.

Mặt khác anh bỏ một chiếc sim khác vào điện thoại, khởi động lại máy.

Vừa mở, điện thoại đã rung mấy lần, Trần Minh Sinh nhìn thoáng qua, những cuộc gọi nhỡ, tin nhắn chưa đọc, dồn thành một đống.

Trần Minh Sinh không đọc tin nhắn, anh chỉ nhìn lướt qua. Không có gì lạ, đều là dãy số của một người. Anh gọi cho dãy số đó.

Chỉ hai tiếng reo đã kết nối được.

“A lô, ai vậy?” Bên kia điện thoại là một giọng nam, giọng nói mang theo chút nghi hoặc, “Là cậu ư?”

Trần Minh Sinh thở thật sâu, chậm rãi nói: “Kiến Sơn, tôi là Giang Danh.”

Tôi là Giang Danh.

Giang trong Trường Giang, Danh trong danh tính.

Nói xong, vừa lúc đó có một chiếc taxi đến cửa sân bay, Trần Minh Sinh bắt xe, mở cửa xe ngồi vào.

Anh đóng cửa, tiếp tục nói: “Tôi đã trở về, mọi người đang ở đâu?”

Lảm nhảm~~~~

Hành trình xa cách và nguy hiểm bắt đầu. Hy vọng cả anh cả chị đều giữ vững lòng tin, sớm hoàn thành nhiệm vụ quay về bên nhau cho độc giả vui lòng

Mọi người cứ kêu gào MDH đào hố hắc bang trước, MDH hổng đào được hố đó đào hố này cũng có xíu hắc bang đó nha

Chương 46

Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu mới phun ra một câu: “Fuck!”

Bên kia vọng tới tiếng lạch cạch của quân mạt chược, Trần Minh Sinh hỏi: “Cậu đang ở sòng bài của Lưu Vĩ?”

“Không phải, cậu…” Ngô Kiến Sơn dường như không kịp phản ứng, anh ta kéo ghế bước ra, hỏi: “Giang Danh, là cậu thật sao?”

Giọng Trần Minh Sinh trầm xuống: “Tôi nói gì cậu nghe không hiểu à?”

“Cậu… Fuck!” Ngô Kiến Sơn mắng một tiếng: “Mẹ nó, cậu không chết thật à, tôi cứ tưởng tụi tôi nhìn nhầm.

Trần Minh Sinh trả lời: “Tôi không chết hình như cậu không vui nhỉ?”

“Biến!” Ngô Kiến Sơn nói tiếp: “Cậu không chết sao lại trốn đi thế? Cậu chờ một lát, để tôi gọi cho anh Bạch.”

“Chờ chút.” Trần Minh Sinh gọi anh ta lại: “Bây giờ mấy người ở đâu?”

Ngô Kiến Sơn đáp: “Chỗ của Lưu Vĩ.”

Trần Minh Sinh: “Giờ tôi sẽ qua đó.”

“Cậu đừng qua!” Ngô Kiến Sơn vội ngăn: “Cậu tới làm gì, định chơi mạt chược hả, chờ ở đó, lát nữa tôi gọi cho cậu.”

Ngô Kiến Sơn dứt lời, không chờ Trần Minh Sinh nói thêm, anh ta cúp điện thoại.

Tài xế liếc nhìn Trần Minh Sinh qua kính chiếu hậu, hỏi: “Cậu đi đâu?”

Trần Minh Sinh đáp: “Trước tiên cứ tới trung tâm thành phố đã.”

Tài xế ấn nút bắt đầu tính cước, quay đầu xe lại.

Đã hơn một năm Trần Minh Sinh chưa quay lại nơi này, tuy vừa xuống máy bay nhưng anh lại không hề có cảm giác xa lạ, giống như chỉ vừa ra ngoài dạo quanh mà thôi.

Hàng cây trồng ven đường nay vẫn rậm rạp như trước, sức sống tràn trề, nơi này không giống nơi đó – vào thời gian này đã không còn thấy sắc xanh.

Trần Minh Sinh nghĩ có lẽ thứ thay đổi duy nhất là anh đã có sự so sánh. Bây giờ dù thấy hoặc nghĩ tới bất cứ thứ gì, anh cũng sẽ bất giác so sánh với nơi đó.

Gác cánh tay lên khung cửa kính, anh không thể khắc chế nỗi nhớ Dương Chiêu.

Cô đang làm gì, giờ là nửa đêm, cô đã ngủ chưa.

Cô có gọi cho anh không… Không, có lẽ cô sẽ không gọi cho anh. Tuy anh đã bẻ gãy sim điện thoại cũ và cũng không có cách nào xác nhận, nhưng anh biết Dương Chiêu sẽ không gọi cho anh.

Bởi vì anh đã dặn cô đừng liên lạc với anh, mà Dương Chiêu chắc chắn sẽ không bao giờ thất hứa.

Trần Minh Sinh nhớ cái ôm cuối cùng của Dương Chiêu, trái tim anh quặn thắt. Anh lấy bao thuốc lá trong túi áo, rút một điếu ra châm hút.

Anh tự nhủ, bây giờ không phải lúc để nhớ nhung.

Lúc đi ngang qua một ngã tư, di động Trần Minh Sinh chợt reo vang. Anh bắt máy, người gọi là Ngô Kiến Sơn.

“A Danh, anh Bạch bảo tôi báo với cậu, tối nay cậu tới khách sạn Thúy Hồ trước, ngày mai anh Bạch sẽ ở Minh Đô tẩy trần cho cậu.”

Trần Minh Sinh: “Bây giờ anh Bạch ở Côn Minh à?”

“Ừ.”

Trần Minh Sinh: “Được rồi!”

“À đúng rồi.” Ngô Kiến Sơn lại nói: “Anh Bạch nhờ tôi hỏi cậu tài khoản ngân hàng trước kia còn dùng được không?”

Trần Minh Sinh liếc nhìn túi du lịch của mình, trước khi chú Từ xuống máy bay có đưa cho anh vài thứ, trong túi có sim điện thoại lúc trước và sổ tiền gửi ngân hàng.

Sổ tiết kiệm này là đội cảnh sát đã trù bị trước.

Trần Minh Sinh thản nhiên đáp: “Không cần đâu, để tôi cho cậu số tài khoản mới, cậu ghi lại đi.”

“Được rồi, cậu đọc đi.”

Trần Minh Sinh đọc một chuỗi số tài khoản, Ngô Kiến Sơn ghi lại: “Tôi sẽ đưa số tài khoản cho anh Bạch.”

Trần Minh Sinh: “Ừ.”

Cúp máy, Trần Minh Sinh nói với tài xế taxi: “Anh tài xế, phiền anh chở tôi đến khách sạn Thúy Hồ.”

Lúc đến khách sạn, trời đã nửa đêm về sáng.

Trần Minh Sinh xách túi bước xuống xe, chống nạng đi vào khách sạn.

Khách sạn Thúy Hồ cũng được xem là khách sạn tương đối tốt ở Côn Minh. Trần Minh Sinh vào đại sảnh, bước tới quầy tiếp tân.

Đứng trực ban ở quầy tiếp tân là hai người đàn ông, sau khi nhìn thấy Trần Minh Sinh, một nhân viên hỏi: “Chào anh, xin hỏi anh cần giúp gì ạ?”

Trần Minh Sinh ngẩng đầu, nhìn qua tấm bảng treo trên tường sau lưng hai người, trên đó niêm yết giá phòng ban đêm. Anh hỏi: “Còn phòng hạng nhất không?”

“Thưa anh, còn ạ.” Nhân viên quầy tiếp tân tra dữ liệu trên máy tính một lúc trả lời: “Còn ba phòng hạng nhất.”

Trần Minh Sinh gật đầu: “Tôi đặt một phòng.”

“Vâng ạ, xin anh chờ một lát.”

Thái độ nhân viên tiếp tân cực kỳ chuyên nghiệp, nhanh chóng sắp xếp phòng cho anh.

Trần Minh Sinh lấy thẻ ra, quẹt thẻ thanh toán. Lúc nhân viên tiếp tân bảo anh ký tên, anh thấy số tiền trên biên lai hơn năm ngàn, thật khó nói rõ cảm tưởng trong lòng mình.

Căn phòng rộng rãi, thoáng đãng và sạch sẽ, trên bàn còn đặt một đĩa trái cây.

Trần Minh Sinh ném túi xuống, ngã người xuống giường.

Chạy đôn chạy đáo cả ngày, đầu anh hơi nhức.

Trần Minh Sinh trở mình trên giường, lúc mơ mơ màng màng dường như anh nghe thấy giọng nói của Dương Chiêu, giọng điệu bình thản thì thầm bên tai anh: “Lần sau nhớ phải tắm đấy.”

Trần Minh Sinh xoay người bật dậy.

Căn phòng trống rỗng, bàn trà, ti vi, tủ đứng, còn có một bình hoa thủy tinh bày trên bàn, chúng vẫn ngay ngắn tại vị trí cũ.

Trần Minh Sinh xoa mặt, bước xuống giường.

Anh cũng lười dùng nạng, xỏ dép vào nhảy lò cò vào toilet.

Chỉnh nhiệt độ vòi nước từ ấm sang lạnh ngắt, anh rửa mặt cho tỉnh táo.

Trần Minh Sinh vịn bồn rửa tay, giương mắt nhìn tấm gương trước mặt.

Người đàn ông trong giương trông có vẻ hơi thâm trầm.

Chẳng trách Dương Chiêu từng bảo anh giống ông già.

Trần Minh Sinh nhớ lúc trước ở nhà Dương Chiêu, cô từng nói anh cười trông rất đẹp. Trần Minh Sinh thử nở nụ cười với tấm gương, sau đó anh nhanh chóng dời mắt, không làm mấy chuyện nhàm chán này nữa.

Anh quay vào phòng, xem lại những món đồ trong túi du lịch.

Hai cái di động, bốn tấm thẻ ngân hàng, một sổ tiết kiệm.

Hai cái áo khoác, một cái quần, một cái áo thun ba lỗ, một cái quần lót, còn vài thứ lặt vặt trong túi. Tay run run, anh lấy chúng ra đặt trên giường.

Thứ đầu tiên anh lấy ra là thẻ ngân hàng màu bạc.

Đây là thứ trước khi đi Dương Chiêu cho anh, tấm thẻ này trông rất mới, hình như trước giờ chưa ai dùng nó. Anh lật thẻ lại, đằng sau thẻ dán một mẫu băng dính nho nhỏ, trên đó có sáu con số: 863942, không hề có quy luật, Trần Minh Sinh cũng không biết nó có ý nghĩa gì. Nhưng anh vẫn ghi nhớ chuỗi số đó, rồi anh xé mẫu băng dính ra, cất thẻ tận đáy túi du lịch.

Sau đó anh lấy một chiếc di động khác ra, gọi một cuộc điện thoại.

Khi chú Từ bắt máy giọng có hơi mơ màng, rõ ràng bị gọi dậy trong lúc đang ngủ.

Trần Minh Sinh: “Cháu đây.”

Chú Từ: “…Nói nhảm.”

Trần Minh Sinh bật cười: “Chú đang ngủ à?”

Chú Từ buồn ngủ lặp lại: “…Lảm nhảm gì đấy.”

“Ngày mai Bạch Cát sẽ đến gặp cháu.”

“Ừ… hử?” Giọng nói chú Từ thay đổi tức khắc, từ nhừa nhựa sang tỉnh táo: “Cháu liên lạc rồi?”

“Đã liên lạc.”

“Vậy bây giờ cháu đang ở đâu?”

“Khách sạn Thúy Hồ.”

“…”

Trần Minh Sinh tựa người vào giường hỏi: “Sao vậy chú?”

“Thằng nhóc thối tha …”

Trần Minh Sinh cười cười: “Ghế cứng thoải mái không?”

Anh dường như nghe thấy tiếng càu nhàu của chú Từ ở đầu dây bên kia. Trần Minh Sinh thấy đã đủ bèn dừng lại: “Được rồi, không nói với chú nữa, chú nghỉ ngơi đi, mai gặp Bạch Cát rồi cháu sẽ gọi cho chú.”

“Minh Sinh.” Giọng nói chú Từ ở đầu dây bên kia nghiêm nghị dặn: “Nhớ kỹ, phải tập trung tinh thần.”

Trần Minh Sinh đáp: “Chú yên tâm.”

Lúc ngắt cuộc gọi, Trần Minh Sinh thoáng nhìn qua đồng hồ, bây giờ là hai giờ sáng, anh không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô.

Cuối cùng, Trần Minh Sinh sắp xếp lại đồ đạc một lát rồi ném túi vào trong góc tường, anh ngả lưng lên giường.

Chưa tới sáu giờ sáng, Trần Minh Sinh rời khỏi giường.

Khi anh ăn sáng trong khách sạn, điện thoại reo vang.

Là Ngô Kiến Sơn gọi đến.

“A lô, Giang Danh, cậu tỉnh chưa?”

“Ừ.” Trần Minh Sinh cắn một miếng bánh bao hỏi: “Anh Bạch đến chưa?”

“Sắp đến rồi.” Ngô Kiến Sơn nói: “Cậu cứ đến thẳng đó đi.”

“Được.”

Quán bar Minh Đô là tài sản trên danh nghĩa của Hàn Quyên – vợ Bạch Cát, nó nằm ở phía đông khu dân cư Bàn Long. Quán bar trông rất tầm thường, thậm chí không có gì đáng thu hút, nhưng bên trong lại có cơ mật.

Đó là một quán bar dưới lòng đất, Trần Minh Sinh đẩy cửa quán bar ra, nhìn con đường xuống dưới. Cầu thang hơi hẹp, anh xách nạng bằng một tay, tay còn lại chống lên vách tường, bước từng bậc cầu thang một.

Tới bậc thang cuối cùng, Trần Minh Sinh thấy trong đại sảnh quán bar chỉ có hai ba nhân viên phục vụ đang dọn dẹp, thời gian mở cửa của quán bar là sáu giờ tối đến sáu giờ sáng, lúc này trong quán không còn khách.

Trần Minh Sinh chống nạng bước vào trong.

Nhân viên đang quét dọn thấy anh, quan sát anh một lượt mới nói: “Bây giờ quán không mở cửa, tối nay anh hãy đến.”

Trần Minh Sinh cúi đầu nhìn đường, không để ý tới anh ta.

Nhân viên phục vụ nhíu mày, nhắc lại: “Anh không nghe rõ sao, tôi nói bây giờ…”

“Anh Danh?” Một nhân viên pha chế rượu đứng trong quầy bar ngẩng đầu lên nhìn qua bên này: “Anh Danh?”

Cậu ta nhận ra Trần Minh Sinh, vội đặt ly xuống bước tới.

“Anh Danh, là anh thật ư?” Cậu ta giơ tay gõ đầu nhân viên quét dọn: “Mẹ nó, ai cậu cũng dám quát, dám mạo phạm bề trên.”

Nhân viên phục vụ kia không ngờ mình đuổi một người què cũng xảy ra chuyện như vậy, anh ta vội cúi đầu: “Xin lỗi, thành thật xin lỗi.”

Nhân viên pha chế rượu cười cười với Trần Minh Sinh giải thích: “Là nhân viên mới.”

Quan hệ của Trần Minh Sinh với nhân viên pha chế này xem ra không tệ, anh vỗ vỗ vai anh ta: “A Ngôn, lâu rồi không gặp.”

A Ngôn nghe anh gọi như vậy, hốc mắt đỏ ửng, cậu ta dùng tư thế chó dữ vồ mồi vồ lấy Trần Minh Sinh. Trần Minh Sinh suýt chút bị cậu ta quật ngã, anh giơ một tay kéo cậu ta: “Cậu làm gì vậy?”

“Anh Danh!” A Ngôn kêu lên: “Bọn họ đều bảo anh chết rồi, chỉ có em biết chắc anh không sao cả!”

Trần Minh Sinh cười cười: “Làm sao cậu biết chứ.”

“Mạng anh lớn chứ sao.” A Ngôn dứt lời, cúi đầu nhìn chân Trần Minh Sinh ngập ngừng: “Anh Danh, có phải là lần đó…”

Dù sao Bạch Cát chưa tới, Trần Minh Sinh vẫn còn rảnh rỗi, anh đặt nạng xuống rồi ngồi xuống chiếc sô pha bên cạnh. Anh rút một điếu thuốc, A Ngôn nhanh tay lấy bật lửa châm thuốc cho anh.

“Anh Danh, một năm nay anh ở đâu?”

Trần Minh Sinh: “Cậu hỏi làm gì.” Anh rít một hơi thuốc: “Tôi đi một năm, ở đây thế nào?”

“Anh Danh.” A Ngôn kéo một cái ghế qua, quay đầu lại mắng đám nhân viên phục vụ đang đứng hóng chuyện: “Đi làm việc đi.”

Đám nhân viên phục vụ rụt cổ rời đi.

A Ngôn quay đầu thầm thì với Trần Minh Sinh: “Anh Danh, anh đi một năm, chỉ được lợi cho cái tên Lưu Vĩ chết tiệt kia.”

Trần Minh Sinh: “Thật không?”

“Đương nhiên là thật.” A Ngôn trả lời: “Bây giờ anh đã quay lại, hắn ta chỉ còn nước thế này.” A Ngôn vừa nói vừa dốc ngược ngón cái xuống, vẻ mặt khinh thường.

Trần Minh Sinh cười nhạt, phà một hơi thuốc vào cậu ta.

Lúc này, ngoài cửa có tiếng động, Trần Minh Sinh quay đầu lại nghe thấy tiếng mở cửa. Sau đó là tiếng bước chân không nhanh không chậm, từ thang lầu chậm rãi bước xuống.

Lúc Trần Minh Sinh bắt gặp một đôi giày thể thao trắng, anh cúi đầu dập tắt điếu thuốc.

Đến lúc anh ngẩng đầu lên, Bạch Cát đã bước vào đại sảnh.

Bạch Cát năm nay bốn mươi tám tuổi, dáng người trung bình, diện mạo của hắn thật nhã nhặn, lịch sự. Hắn còn đeo một cặp kính trắng. Nhìn bề ngoài, hắn hoàn toàn không giống phần tử phạm pháp, mà trông giống một giảng viên đại học hơn. Hắn không thích đồ vest thẳng thớm, mà hằng ngày đều mặc đồ thể thao. Hắn thích mặc đồ trắng, mang giày thể thao cũng màu trắng nốt.

Có hai ba người đi theo sau Bạch Cát. Trần Minh Sinh nhận ra trong đó có Ngô Kiến Sơn, Lưu Vĩ, còn một người nữa anh chưa từng nhìn thấy.

Bạch Cát vừa đến đã trông thấy Trần Minh Sinh.

Trần Minh Sinh đứng dậy: “Anh Bạch.”

Ánh mắt Bạch Cát sau gọng kính màu bạc có chút nghiền ngẫm, hắn quan sát Trần Minh Sinh một lượt, sau đó nói với những người đứng sau: “Thấy chưa, tôi đã bảo mà.”

Ngô Kiến Sinh cũng trông thấy Trần Minh, ánh mắt của anh ta dừng lại trên đùi Trần Minh Sinh.

“Giang Danh, cậu…”

Bạch Cát giơ một tay lên, Ngô Kiến Sơn im lặng.

“Vào thôi, không nên đứng ngoài cửa, chúng ta vào trong đi.” Bạch Cát dẫn đầu bước vào phòng trong. Trần Minh Sinh chống nạng theo sau hắn ta, đám người Ngô Kiến Sơn cũng theo vào. Trong lúc vô tình Trần Minh Sinh nhìn qua Lưu Vĩ, Lưu Vĩ nhìn lại anh.

Người cuối cùng bước vào phòng trở tay đóng cửa lại.

“Bật đèn, bật đèn lên.” Bạch Cát bảo.

Trần Minh Sinh vào phòng, thuận tay bật đèn lên. Căn phòng rất rộng, mấy chiếc sô pha dài bày ở giữa phòng, chính giữa là một cái bàn. Bạch Cát ngồi xuống sô pha, Lưu Vĩ bước tới hỏi: “Anh Bạch, anh muốn dùng gì?”

Bạch Cát nghiêng vai nói: “Lẩu đi, mấy hôm nay âm khí hơi nặng, ăn lẩu bổ sung dương khí.”

Lưu Vĩ cười: “Vâng.” Gã ra ngoài dặn nhân viên chuẩn bị thức ăn, lúc gã nghiêng người đi ngang qua Trần Minh Sinh, lặng lẽ lướt nhìn chân Trần Minh Sinh một lượt.

“Đến đây, A Danh.” Bạch Cát vỗ vỗ chỗ kế bên, Trần Minh Sinh bước qua ngồi. Ngô Kiến Sơn và một người khác ngồi vào sô pha đối diện.

Bạch Cát lấy hộp thuốc trong áo ra rút hai điếu, đưa một điếu cho Trần Minh Sinh.

“Cảm ơn anh Bạch.” Trần Minh Sinh nhận điếu thuốc, lấy bật lửa ra, châm thuốc cho Bạch Cát trước.

Bạch Cát rít một hơi, thả người nằm trên sô pha, tầm mắt vừa vặn đối diện Ngô Kiến Sơn, ánh mắt sau gọng kính bạc chứa chút ý cười nhàn nhạt.

“Tôi đã nói gì.” Bạch Cát búng tàn thuốc: “Tôi đã từng nói với các chú, chú ấy không quay lại, chắc chắn đã xảy ra chuyện.” Không bất ngờ khi ‘chú ấy’ mà Bạch Cát nhắc đến chính là Trần Minh Sinh.

Bạch Cát quay đầu, hắn hơi gầy, nên khi hơi nghiêng đầu từng đường nét trên khuôn mặt càng rõ ràng.

“A Danh.” Bạch Cát thản nhiên hỏi: “Chú không muốn quay về?”

Trần Minh Sinh lắc đầu: “Không phải.” Anh nhìn tấm thảm đỏ sậm trải trên mặt đất trước mặt: “Anh Bạch, là em thấy… thấy hơi mệt rồi.”

“Chậc.” Bạch Cát nhanh chóng quay đầu lại, phì cười: “Mệt? Chú chỉ bấy nhiêu mà đã thấy mệt.” Hắn dùng ngón tay chọc chọc Trần Minh Sinh, hơi vươn người tới: “Mới kiếm được vài đồng, chú đã thấy mệt rồi à.” Hắn dứt lời hai người đứng bên cạnh cười theo, Trần Minh Sinh cũng cúi đầu nở nụ cười.

Bạch Cát nhích người ngồi lại chỗ cũ, nói: “A Danh, chỉ mất một chân thôi mà, chú sợ gì chứ!” Hắn nhìn Trần Minh Sinh, chậm rãi buông lời: “Có phải không tin anh không?”

Ánh mắt Bạch Cát thoáng chút lạnh lùng, Trần Minh Sinh ngẩng đầu bắt gặp, anh cúi đầu trả lời: “Không phải, anh Bạch, em tin anh.”

Bạch Cát giơ tay, kéo góc áo Trần Minh Sinh nhìn nhìn, nhíu mày bảo: “Chú xem chú đi, biến mình thành cái gì rồi?”

Trần Minh Sinh cúi đầu không đáp.

Ngô Kiến Sinh nói: “Giang Danh, việc này cậu có chỗ không đúng. Dù thế nào cậu cũng phải báo với bọn tôi một tiếng. Không nói một câu cứ thế bỏ đi là sao chứ?”

Trần Minh Sinh gật đầu: “Là tôi sai.”

“A Danh.” Bạch Cát khẽ rít một hơi thuốc bảo: “Chú theo anh bao lâu rồi?”

Trần Minh Sinh bất giác nghiến răng đáp: “Tám năm.”

Bạch Cát dường như cũng bị quãng thời gian ấy thu hút, hắn nhìn từng vòng khói thuốc chậm rãi bay lên, tựa như đang đắm mình trong ký ức.

Một lát sau, có tiếng gõ cửa, Ngô Kiến Sơn lên tiếng cho vào. Hai nhân viên phục vụ đẩy xe bước vào, trên xe đẩy bày nguyên liệu cho món lẩu.

Bạch Cát hạ tay xuống, dụi tắt điếu thuốc trong gạt tàn: “Đến đây nào, ăn cơm trước đã.”

Lảm nhảm~~~~

Hai người đang ở thời kỳ nồng cháy nhất mà phải xa nhau, còn xa cái kiểu không thể thấy không thể nghe không thể gọi đúng là cực hình. Aizzz, anh Sinh là không dám gọi, chị Chiêu là không thể gọi. Đúng là dày vò nhau.

Chương 47

Trần Minh Sinh theo Bạch Cát bước lại bàn. Phục vụ xếp trên bàn mười mấy dĩa, thịt, rau, hải sản, tất cả đã chuẩn bị xong.

Lẩu được bưng lên cuối cùng, Bạch Cát lấy khăn ướt lau tay, nói với phục vụ: “Lấy hai bình rượu ngon.”

“Dạ, anh chờ một lát nha.”

Phục vụ xuống lấy rượu, Bạch Cát vỗ vỗ vai Trần Minh Sinh: “Ăn sáng chưa?”

Trần Minh Sinh: “Mới ăn một chút.”

Bạch Cát: “Nào đến đây, vừa đúng lúc, vừa ăn vừa nói.”

Lẩu là món Bạch Cát thích nhất, khẩu vị của hắn rất nặng, hơn nữa lại rất thích ăn cay. Không khí bữa ăn rất nhẹ nhàng, Ngô Kiến Sơn, Lưu Vĩ và người còn lại thay nhau kính rượu, Trần Minh Sinh đều tiếp hết.

Bạch Cát thích tự động tay, hắn vẫy vẫy tay cho phục vụ lui xuống hết, chờ lẩu sôi, hắn gắp một đũa thịt dê bỏ vào.

“A Danh, thời gian qua chú làm gì?” Bạch Cát thuận miệng hỏi.

Trần Minh Sinh đáp lại: “Cũng không làm gì, phần lớn thời gian đều dưỡng thương.”

Bạch Cát gật đầu, hắn nhúng mấy miếng thịt dê, quay sang nhìn chân Trần Minh Sinh: “Có trách anh không?”

“Dạ?” Trần Minh Sinh chưa kịp phản ứng, anh nhìn ánh mắt Bạch Cát mới hiểu được.

“Không.” Trần Minh Sinh nói: “Anh Bạch, chuyện đó không liên quan đến anh.”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .